Thứ Năm, 16 tháng 11, 2017

100 năm CM Nga đã gây ra những tổn thất kinh hoàng

100 năm cách mng Nga đã gây ra nhng tn tht kinh hoàng
Tác giả: Yuri N. Maltsev, Dịch giả: Phạm Nguyên Trường, 5-11-2017
Giáo sư Yuri Maltsev có bằng đại học, cao học ở Đại học Quốc gia Moskava & bằng Tiến sĩ Kinh tế học lao động tại Viện Nghiên cứu Lao động ở Moskva, Nga. Trước khi bỏ sang Mỹ, năm 1989, ông là thành viên nhóm các nhà kinh tế học Liên Xô tham gia soạn thảo gói chính sách Perestroika của Tổng thống Gorbachev.
Trong hình ảnh có thể có: một hoặc nhiều người và mọi người đang đứng
Tổng thống Nga, Vladimir Putin, muốn phớt lờ cuộc Cách mạng Bolshevik – mà tháng này sẽ là kỷ niệm 100 năm. Putin nói với các cố vấn rằng, sẽ không cần kỷ niệm sự kiện này. Ông ta là người biết rõ hơn ai hết: không có gì đáng tự hào.

BẮT ĐẦU BẰNG CUỘC CÁCH MẠNG NĂM 1917

Những hiện tượng kinh hoàng của chủ nghĩa xã hội (CNXH) thế kỷ XX của Lenin, Stalin, Hitler, Mussolini, Mao và Pol Pot – là con đẻ nối ruột của cách mạng tháng 10 năm 1917. 70 năm trước đó, Marx và Engels dự báo rằng, việc lật đổ chế độ tư bản cần bạo lực và “chuyên chính vô sản… nhằm quét sạch tàn dư của chủ nghĩa tư bản”. Lenin đã tiến hành “quét sạch” bằng những chiến dịch khủng bố bừa bãi, như những người CNXH Nga trước ông ta đã làm, và những người khác theo ông tiếp tục làm sau khi ông ta chết.

Rudolph Rummel (đã quá cố), nhà nhân khẩu học nghiên cứu về những vụ giết người hàng loạt do các chính phủ kiểu Marxist tiến hành, ước tính tổng thiệt hại về người mà CNXH đã gây ra trong thế kỷ XX: khoảng 61 triệu người ở Liên Xô, 78 triệu ở Trung Quốc, và khoảng 200 triệu người trên toàn thế giới. Những nạn nhân này bị chết trong những nạn đói do nhà nước tổ chức, trong quá trình tập thể hoá, trong các cuộc cách mạng văn hoá, trong những vụ thanh trừng, trong các chiến dịch chống thu nhập “bất hợp pháp” và những cuộc thí nghiệm tàn độc khác trong quá trình sắp xếp, tổ chức lại xã hội (cải cách ruộng đất, cải tạo công thương nghiệp tư bản tư doanh)…
Đây là VỤ KHỦNG BỐ KINH HOÀNG vô tiền khoáng hậu trong lịch sử loài người.

Cuộc đảo chính ngày 7/11/1917, khi chính phủ lâm thời của Kerensky rơi vào tay lực lượng Bolshevik, đã mở ra một giai đoạn mới trong lịch sử nhân loại: MỘT CHẾ ĐỘ NÔ LỆ DÀNH CHO TẤT CẢ MỌI NGƯỜI. Kế hoạch hóa nền kinh tế tập thể đã dẫn tới tình trạng cưỡng bức, bạo lực và giết người hàng loạt. Marx và Engels đã định nghĩa CNXH là “xóa bỏ tư hữu”. Thành phần cơ bản nhất của tư hữu – quyền tự chủ – đã bị bãi bỏ ngay từ đầu.

PHÁ HOẠI TRÊN QUY MÔ LỚN

Các đối tượng nhắm đến lớn nhất của những người Marxist mãi mãi là GIA ĐÌNH, TÔN GIÁO, và XÃ HỘI DÂN SỰ – đây là những trở ngại mang tính thiết chế đối với việc áp đặt nhà nước toàn trị , toàn năng lên đời sống của con người. Sau khi những người Bolsheviks nắm được quyền lực, Lenin bắt đầu tiêu diệt khốc liệt những thiết chế này.

Vụ giết hại trẻ em đã trở thành bình thường sau khi ông ta ra lệnh giết Sa Hoàng Nicholas II, hoàng hậu Alexandra và 5 người con của họ. Hàng triệu gia đình bị bao vây và bị cưỡng bức di chuyển đến những vùng xa xôi hẻo lánh và không có người ở, tại Siberia và Kazakhstan. Hàng trăm ngàn trẻ em đã chết vì đói hoặc bệnh tật trong suốt cuộc hành trình đến nơi lưu đầy và bị chôn trong những ngôi mộ không để lại dấu vết gì.
Năm 1935, Stalin áp dụng Điều 12 của Bộ luật Hình sự Liên Xô, cho phép tử hình hoặc giam giữ như người lớn trẻ em từ 12 tuổi trở lên. “Luật” này nhắm tới những đứa trẻ mồ côi, vốn là con em của các nạn nhân của chế độ, vì người ta tin rằng chúng sẽ là hậu họa của chế độ. Nhiều người trong số trẻ em này, có cha mẹ đã bị bỏ tù hoặc bị hành quyết, thường bị gọi là bụi đời. Chúng bị đưa vào những căn nhà bẩn thỉu, xác xơ, trong khu các gulag, cùng với những tên tội phạm nguy hiểm và đã bị bọn lính canh và thường phạm hành hung và hãm hiếp.

Liên Xô là nước đầu tiên đặt ra mục tiêu về tư tưởng và thực tiễn là xoá bỏ tôn giáo, hay nói cách khác, tiêu diệt về mặt thể xác những người có đạo. Việc quốc hữu hóa tài sản của nhà thờ được khởi động cùng với nghị định của Lenin, ngày 20/1/1918: thánh đường, nhà thờ, đất của nhà thờ, và tất cả các tòa nhà thuộc sở hữu của các nhà thờ đều bị cướp bóc, và những món đồ có giá trị (vàng, bạc, bạch kim, tranh, biểu tượng, hiện vật lịch sử) đều bị những người cộng sản vô thần lấy cắp hoặc bán sang phương Tây – thông qua các điệp viên, những người có cảm tình với cộng sản và những du khách như ông trùm kinh doanh người Mỹ, Armand Hammer, từng gặp Lenin vào năm 1921.

Có đạo thường đồng nghĩa với án tử hình. Mục đích là sự độc quyền tuyệt đối của nhà nước trong lĩnh vực tư tưởng, với phương tiện là tôn giáo thế tục – chủ nghĩa xã hội. Hầu như tất cả hàng giáo phẩm và hàng triệu tín đồ tất cả các tôn giáo (truyền thống) đều bị bắn hoặc bị đưa đến các trại lao động. Các trường dòng bị đóng cửa, còn các ấn phẩm tôn giáo thì bị cấm.
Marxism-Leninism giả bộ là “chủ nghĩa xã hội khoa học”, là lời giải thích phổ quát về tự nhiên, đời sống và xã hội. Tuy nhiên, lệch lạc khỏi hệ tư tưởng của nó, đặc biệt là khoa học “tư sản” truyền thống, có thể bị án tử hình. Phạm vi cuộc bức hại các nhà khoa học là cuộc diệt chủng thực sự.

THẤT BẠI NHỤC NHÃ

Sau 74 năm đau đớn và khổ sở, Cách mạng Bolshevik đã thất bại hoàn toàn. Đất nước lớn nhất hành tinh, với những nguồn tài nguyên thiên nhiên phong phú, nhưng không thể đáp ứng được những nhu cầu cơ bản của người dân. Không có quyền sở hữu và các thể chế thị trường dựa trên quyền sở hữu, hệ thống không có những phương tiện để tạo ra nhiều của cải và phân bổ hợp lý nguồn lực.
Từ kinh nghiệm sống ở Liên Xô – tôi ra đi đúng vào năm Vladimir Putin báo cáo cho các lãnh đạo của ông ta về việc Bức tường Berlin sụp đổ – tôi có thể làm chứng cho lời tuyên bố của nhà kinh tế học người Áo, Ludwig von Mises, rằng CNXH là “cuộc nổi dậy chống lại kinh tế học”.

Liên Xô đã vĩnh viễn trở về với cát bụi, những bức tượng khổng lồ của Marx và Lenin rải rác ở phương Đông cũng sụp đổ hoàn toàn. Nhưng những tư tưởng của nó đã để lại hậu quả dai dẳng, và không có tư tưởng nào thu hút được nhiều đệ tử hơn là Marxism-Leninism. Người Nga có câu châm ngôn: “Bài học duy nhất của lịch sử là nó chẳng dạy chúng ta điều gì”. Đối với quá nhiều người, câu này vẫn đúng như từ xưa đến nay.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét