Thứ Ba, 20 tháng 9, 2016

Nhân phẩm của em cao hơn những kẻ đạo đức giả kia…

Nhân phẩm của em ấy cao hơn tướng mạo của những kẻ đạo đức giả kia…
Tôi kinh ngạc. Không hiểu tại sao người ta lại xúm vào xỉ vả một cô gái dùng áo ngực để che miệng thoát thân trong đám cháy ở cái quán bar tại Hà Nội vừa qua? Người ta khinh ghét cô ấy và các cô gái khác cùng làm trong quán ấy vì “cháy nhà mới ra mặt chuột” ư? Và hả hê khi thấy “cái bọn hư đốn” đó gặp tai nạn đáng đời ư?…

Nhân phẩm là một khái niệm chỉ dành cho những người tử tế và lương thiện – những thuộc tính chứng tỏ giá trị của chữ NGƯỜI viết hoa. Một cô gái điếm vẫn có thể có nhân phẩm vì cô ấy là một người tử tế, ví dụ như nàng Fantine tội nghiệp của Victor Hugo. Một kẻ lưu manh bất cần đời như Chí Phèo của Nam Cao vẫn còn nhân phẩm khi biết gào lên trong tuyệt vọng: “Tao muốn làm người lương thiện? Ai cho tao lương thiện?”.



Nhưng trong xã hội ngày nay, có những loại phụ nữ bỗng một bước trở thành bậc phu nhân ăn trên ngồi trốc, hoặc mang nhan sắc đổi chác lại bằng chức tước, tài sản bạc tỷ. Tất nhiên, kẻ nào có thể mua những người phụ nữ đó thì hoặc phải có tiền, hoặc phải có quyền. Mà có được cả hai thì càng tốt! Và vì thế, đi kèm với sự “thành đạt” trơ tráo ấy, luôn là những thế lực nhớp nhúa mà sức mạnh của chúng không hề đến từ trí tuệ hay lòng tự trọng.

Em gái à, với tôi, em còn đáng trọng gấp trăm lần những người đàn bà như vậy! Bởi em thực sự phải làm việc để kiếm sống dưới gầm trời này bằng mồ hôi và cả nước mắt tủi nhục của mình, chứ không đi cướp giật của ai, lại càng không ngửa tay nhận bổng lộc phi nghĩa từ những kẻ sâu dân mọt nước.

Em hãy tự hào rằng dù mình có làm cái nghề bị thiên hạ khinh bỉ, nhưng em không cướp cơm của các em bé nghèo đang đói ăn từng bữa ở nhiều nơi trên đất nước này. Em cũng không trấn lột những đồng bào khốn khổ của mình đến độ cần một chuyến xe cuối cùng cho người thân đã chết được trở về nhà mà cũng không có đủ tiền để thuê.

Em lại càng không bao giờ có thể phởn phơ nhung lụa trong vị trí phu nhân khi mà thịt da của đất nước đang bị những bàn tay bẩn nhám nhúa của tiền và quyền thi nhau cắt xẻo.

Em sẽ chẳng khi nào muốn đạp lên sinh kế của hàng triệu bà con mình ở dọc bờ biển miền Trung cũng như tại nhiều nơi khác để thản nhiên thụ hưởng thứ lợi ích bất nhân bất nghĩa núp dưới cái có tên gọi là “dự án” mang lại…

Và trên hết, em không phải là hạng đạo đức giả. Những kẻ tự xưng là công bộc của dân, luôn trâng tráo vỗ ngực rao giảng về đạo đức nhưng lại tha hóa, biến chất đến độ không còn nhân tính và liêm sỉ, đó mới là hạng đốn mạt đáng bị khinh bỉ nhất em ạ!

Còn anh, anh Chí ơi, không phải chỉ là thời Pháp thuộc đâu! Nếu anh còn sống đến bây giờ, anh có thể cũng vẫn phải uất ức gào lên như thế đó! Mà biết đâu cũng còn nhiều anh Chí khác giờ cũng đang tuyệt vọng giống như anh cách đây 75 năm?

(Viết tổng hợp lại những cảm xúc lộn xộn khi xem các tin tức và hình ảnh trên mạng trong suốt hai tuần qua. Không post 2 bức ảnh minh họa kèm theo vì sự tôn trọng với cô gái trẻ phải dùng áo ngực che miệng để thoát khỏi đám cháy và nghe nói em đang bị sốc nặng sau khi nhận gươm đao thóa mạ của người đời trên mạng. Bức ảnh chở xác người thân bó chiếu bằng xe máy thì quá thương tâm khiến tôi không thể nhìn lại.

Hai ảnh dưới liên quan tới dự án thép Cà Ná, vốn đã quá quen thuộc với dân mạng!).

(blog bỏ 2 ảnh)
FB Nguyễn Thị Oanh

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét