Thứ Tư, 19 tháng 2, 2014

Nổ: Có vậy đời mới thú vị ?

Nổ: Có vậy đời mới thú vị ?
Mười Trí: Tôi có hai người bạn rất thân, gọi là bạn già hơi quá đáng vì cả ba chưa đứa nào chống gậy, hơn nữa nghe tiếng già sao thấy ớn xương sống, sắp sửa “Viễn du tiên cảnh” tới nơi, nên lúc nào né được chữ già cứ né. Còn gọi trẻ cũng ngặt, trên đầu chúng tôi đứa nào cũng lấm tấm bụi thời gian...

Gọi mấy ông già “gân” có lẽ thích hợp nhất, vì ba chúng tôi còn “gân” lắm ... chưa đến nỗi nào lụ khụ nhớ trước quên sau nên rất ham vui. Tuân nào cũng như tuần nấy, hễ cuối tuần mới tảng sáng là hẹn nhau đi uống cà phê, cà kê dê ngỗng tới trưa, rồi ghé chợ mua ít đồ nhắm vác thêm thùng bia, kéo nhau về không nhà đứa nầy thì đứa kia bắt đầu giàn trận đánh tiếp cho đến lúc lăn quay...

Đôi lúc bà xã căn nhằn:
- Tui trông đến ngày cuối tuần để cậy ông một chút, mà tuần nào như tuần nấy ông đi mất hút...
Tôi cười tình dỗ ngọt:
- “Dzui” với bạn hiền mà, tối tui “dzìa” cậy gì đó cậy, chớ ban ngày ban mặt “cậy” cái gì, coi sao được? Kỳ lắm...tụi nhỏ nó cười...
- Xí! Nói vậy mà nói được. Về tới nhà là nửa khuya, chân phải đá chân trái hổng biết đường vô còn cậy được gì? Giờ đó chợ trời mở cửa à!?
Cái nầy nói thiệt tình nghen, bà xã tôi nghe được bả buồn, tưởng bả cậy cái gì gì đó… còn ham chớ cậy chở đi chợ nghe qua là bắt mệt, thêm hai chữ chợ trời nữa chưa đi cặp giò tôi phát run... muốn sụm liền tại chỗ.

alt

Tuần nầy như thường lệ, sau khi điện thoại hẹn điểm nhau xong là dông liền. Khi tôi vừa mở cửa ló đầu ra ngõ, hổng biết sáng sớm xuất hành đúng vào giờ gì, hên hay xui mà bạn hiền đâu chưa thấy, lại gặp ngay một ông chạy chiếc xe màu trắng mới toanh dừng lại rồi xuống xe tiến về phía tôi. Ông mặc áo thể thao màu trắng, quần sọt trắng, mang đôi giày BaTa cũng màu trắng toát, thoáng nhìn qua chẳng khác nào tay chơi quần vợt chuyên nghiệp. Cái ông nầy có đầu óc thẩm mỹ ghê, khéo gọt dũa trang điểm cho thân già mình cái gì cũng trắng ...để hòa hợp với cái đầu khỏi phải đội nón trắng... Tuổi của ông độ chừng bằng hay hơn tôi một vài tuổi là cùng, nhưng dáng vẻ bảnh bao coi bộ “gân” hơn nhiều. Ông ta lịch sự hỏi tôi:
- Xin lỗi ông anh, ở đây ông anh biết nhà nào là nhà ông N... không?
Gặp người sang trọng hỏi mình, tôi cũng tỏ ra ta đây lịch sự không kém, mặc dầu cái bộ vó ăn mặc của tôi nhìn vô là biết dân cu li liền:
- Khu nầy nhiều người Việt cư ngụ quá, không quen nên tôi không biết nhà nào là nhà ông N. Đâu ông anh thử hỏi mấy người đang đứng tập thể dục đằng kia xem sao.
Tưởng trả lời vậy là xong, nào dè ông nầy chẳng chịu đi, chắc thấy tôi nhà quê lắm hay sao hổng biết, mà ông khinh khỉnh nhìn tôi hỏi tiếp:
- Ông qua đây được bao lâu rồi?
Thiệt tình cho cái ông nầy, mới gặp lần đầu có quen biết gì nhau đâu, hỏi chuyện riêng tư của người ta để làm gì? Lấy làm kỳ nhưng thôi cũng chẳng sao, người ta hỏi vậy có đụng chạm gì tới mình đâu, tôi miễn cưỡng trả lời:
- Dạ mười mấy hai mươi năm gì đó tôi không rõ lắm... có tuổi rồi trí nhớ bây giờ kém quá...
- Ở Bankstown nầy luôn...
- Dạ.
- Vậy mà không biết ông N...
Cái nầy mới lảng xẹt, ông N... là ông kẹ gì bắt tôi phải biết. Máu nhà binh cọ quậy trong đầu, tôi ngước nhìn thẳng ông ta tỏ vẻ khó chịu nói hơi hằn học:
- Hổng biết nói hổng biết, chẳng lẽ bây giờ nói với ông anh là tôi biết.
Nói rồi định đi, nhưng ông nầy dai còn hơn đỉa đói, hình như chẳng để ý gì tới cử chỉ của tôi hỏi tiếp:
- Thế ở đây ông anh biết bác sĩ Q. không?
Thêm một câu hỏi lảng xẹt nữa. Hồi trước, ở Bankstown tìm một bác sĩ người Việt đỏ con mắt, nên tôi có thể biết, chứ còn bây giờ mười đầu ngón tay đưa ra đếm không đủ chứa, tràn đồng ai biết cho hết, ngoại trừ bác sĩ nầy thuộc về hạng chuyên khoa có tiếng dữ lắm. Xui xẻo cho ông nầy, sáng sớm gặp tôi hỏi cái gì cũng hổng biết. Thấy tôi đứng lắc đầu quầy quậy ông bổ sung thêm:
- Bác sĩ Q. mà có tám anh em làm bác sĩ đó...
Cho dù có mười anh em làm bác sĩ đi nữa, nếu không quen biết làm sao tôi biết, chẳng lẽ mỗi lần khám bịnh tôi hỏi ông ấy có mấy anh em làm bác sĩ? Nhưng tôi nhớ mài mại trong đầu hình như bác sĩ H. cũng có mấy anh em làm bác sĩ gì đó, nên hỏi lại:
- Có phải bác sĩ Q. là anh em với bác sĩ H.?
Ông cười, lắc đầu:
- Đâu phải nè, Bác sĩ H. có ba anh em làm bác sĩ hà, còn bác sĩ Q. tới tám lận. Vậy chớ ông anh có biết tôi là ai không?
Câu hỏi bất ngờ quá làm tôi chưa kịp phản ứng thì ông ta đã tự trả lời:
- Tôi là ông già của Bác sĩ Q. đây!
À! Thì ra ông anh “bạch y lão tổ” nầy dây dưa bắt chuyện với tôi, ngoài việc hỏi nhà ông N. còn cốt ý khoe tám thằng con làm bác sĩ của mình. Tốt khoe, xấu che, chuyện đời thường tình có chi là lạ. Nhưng khoe hổng đúng chỗ rồi ông anh ơi, với ai cà để được tiếng thơm, nhè thằng cu li dốt trất chữ như tôi mà khoe chữ nghĩa cũng như không. Tôi nói câu có vẻ hơi nịnh đầm một chút cho ông vui, dẫu sao người ta cũng có lòng tốt... rồi quay gót lẹ, sợ bị giữ chân lại nghe chuyện không đâu chẳng ăn nhập gì tới mình làm mất thì giờ mấy bạn phải chờ lâu, rồi tưởng tôi kẹt gì đó không ra được là hư bột hư đường hết, cả tuần chỉ trông đến ngày hôm nay:
- Vậy sao! Ông anh khéo dạy con quá... nhà người ta có một bác sĩ là nở mặt nở mày cả họ rồi, ông anh có tới tám... đúng là bát tiên, thiệt hiếm có ... nhưng rất tiếc tôi hổng biết ông bác sĩ nào là con của ông hết. Rất tiếc...rất tiếc...
Nhà tôi ở cách khu phố không xa, thả bộ tối đa đi năm phút tới điểm hẹn, nhưng bữa nay bất thần bị kỳ đà cản mũi nên ra hơi trễ. Tôi phân bua lý do tại sao tôi ra trễ cho hai ông bạn nghe, ông nào ông nấy cười ngất, một ông lên tiếng:
- Tôi biết ông nầy. Nổ thật, có bốn thằng con làm Bác sĩ đáng nể quá rồi còn chưa chịu, nhơn đôi lên thêm làm chi hổng biết, bộ muốn cho người ta nghe qua điếc con ráy chơi, hay lé luôn cặp mắt sao mà. Nhưng còn thua vợ chồng thằng cháu của tôi...
Lại chuyện nổ ly kỳ hấp dẫn gì nữa đây, tôi hỏi dồn:
- Vợ chồng thằng cháu của ông bộ có tới chục đứa con làm bác sĩ hay sao mà hơn ông nầy?
Bạn tôi cười hề hề:
- Có tôi ở đây tía nó hổng dám nổ vậy nói chi tới nó. Hai ông nghĩ coi, vợ chồng nó bên nầy lãnh đồ người ta về nhà may trối chết, vậy mà dám về Việt nam nổ là chủ hãng may, chỉ cần chịu khó giao hàng, gom hàng là mỗi tuần tiền vô, tiền ra đâu đó tính xong, tà tà bỏ túi tệ nhất cũng năm ngàn khỏe re...làm như chơi mà ăn thiệt.
- Mèng đét ơi! Tiền lương tệ nhất của vợ chồng cháu ông gần gắp mười lần tiền lương cu li của tui, Chắc giàu dữ đa.
Bạn tôi trề môi:
- Giàu cái con mẹ gì, có căn nhà mua trả góp chưa hết, vậy mà dám nổ làm ba má nó tưởng thiệt nên mới có chuyện để nói.
Tôi lấy làm thắc mắc:
- Con cái khá giả cha mẹ vui mừng sao lại có chuyện?
Ông bạn tôi nhấp ngụm cà phê nói tiếp:
- Ba má nó mừng quá, mới trách: Tụi bây làm ra tiền như nước vậy mà ăn ở tệ bạc quá, bấy lâu nay chỉ cung cấp cho tao với má mầy mỗi tháng có một trăm không đủ đâu vào đâu, thiếu trước hụt sau. Tưởng bây bên đó cực khổ cũng cam, tao hổng muốn kèo này làm khổ con cái... còn đằng nầy bây kiếm tiền dễ như vậy thì rộng rãi một chút chớ, bên nầy bây giờ vật giá cái gì cũng lên, phải cho thêm tao với má mầy mỗi tháng năm trăm mới đủ xoay trở. Còn căn nhà bây thấy đó, gần sụm hết rồi, chỉ cần bây nhín ra hai tuần lương thôi là tao có căn nhà mới toanh để dưỡng già, có cơ ngơi đàng hoàng để thờ cúng ông bà...đó cũng là nguyện vọng sau cùng của tao với má mầy...
- Rồi vợ chồng cháu ông có cho hông? Tôi sốt ruột hỏi.
Bạn tôi cười hề hề:
- Lỡ nổ quá trớn rồi, tiền của dư thừa quá cỡ miệng lưỡi nào mở lời từ chối được, bể ổ sao. Khi không tự mình rước khổ vào thân vì cái miệng. Hai vợ chồng về bên nầy ngồi may thiếu điều chai đít, mượn thêm tiền của tôi gởi gấp về bển cho ba má nó cất nhà...
Nổ như vợ chồng cháu ông bạn tôi cũng nên nổ lắm chớ, có chết chóc ai đâu, còn có lợi được tiếng thơm con hiếu thảo nữa là đằng khác. Cũng nhờ vậy vợ chồng nó mới xì tiền ra cho ông bà già chớ không thôi dễ gì. Tôi vỗ đùi đánh bẹp:
- Vậy là hay quá cỡ, chuyện nổ nầy nên cơm nên cháo quá chớ, tui là ông tui sẽ khuyên vợ chồng thằng cháu cứ về bển nổ tiếp, biết đâu đó là việc thiện tích đức cho con, người mình thường nói “có đức mặc sức mà ăn đó mà”.
Bạn tôi nhún vai:
- Đức đâu chưa thấy, trước mắt tôi, hai vợ chồng nó đứt họng cả lũ. Mấy ông biết không, mấy tháng sau, tụi nó lại đến nhà tôi nhờ giúp dùm một chân hụi năm trăm, lấy làm lạ tôi mới hỏi:
- Tụi bây túng thiếu gì mà làm chủ hụi chi cho cực thân? Lỡ con hụi giựt lại thêm mang họa.
Thằng chồng nhăn mặt trả lời:
- Thì vừa rồi tụi con gởi tiền về giúp ba má con bên bển cất nhà. Thấy vậy, ba má vợ con cũng gởi thư qua xin cất.
- Hổng có bây nói hổng có, để thủng thẳng rồi bây cho, chớ cho một lượt hai ba cái làm sao lo cho xuể.
- Có, con có nói chớ sao không. Vợ chồng con cũng nói để từ từ rồi tụi con lo, nhưng ở bển hổng chịu, gởi thư qua trách. Nghe người ta đồn ở bển tụi bây làm tiền như nước muốn cất mấy cái nhà hổng được, hổng cho thì nói mẹ hổng cho đi, đừng có khất. kẹt quá biết làm sao … lỡ cực rồi cho cực luôn, nên tụi con mới quyết định mở đầu hụi năm trăm, mượn thảo gởi về liền. Cho bên nầy hổng cho bên kia coi cũng kỳ...
Ông bạn vừa kể tới đó, tôi chen cô:
- Đúng! Đúng! Lo bên nầy hổng lo bên kia kỳ lắm, sao công bằng, vợ chồng thằng cháu ông biết suy nghĩ đó. Nhưng hễ muốn công bằng thì vợ chồng mình phải cong lưng...
Sau câu nói đùa của tôi cả bọn cười ồ. Nãy giờ ông bạn thứ hai chỉ ngồi nghe rồi cười thôi chớ không ý kiến, bây giờ mới lên tiếng:
- Chuyện hai ông kể vừa rồi có chi là mới đâu, cũ như trái đất, cái nầy mới là đáng nói nè!
Lại chuyện gì nữa đây, nổ mà cũng có cũ với mới, thời đại điện tử tất cả mọi mặt đều chạy đua theo như gió để bắt kịp đà tiến bộ của nhận loại đây. Tôi hối thúc:
- Mau mau kể nghe thử coi mới thế nào?
Bạn tôi cười khà khà kể:
- Nghe bạn kể cái ông già nổ “Ông biết tôi là ai không?” làm tui nhớ lại cái tay này, nổ cũng không kém đâu nghe. Mấy ông biết không, tôi có đám bạn già ở Cabra, sáng nào cũng gặp nhau thiệt sớm uống cà phê. Uống xong còn ra công viên ngồi vừa sưởi nắng vừa tiếp tục nói chuyện, bàn luận đủ thứ chuyện trên đời. Bữa đó, đang nói chuyện thì có một em mới xuất hiện. Tay nầy ăn mặc bảnh tỏn, mang giày bỏ áo vô quần đàng hoàng, trông như một nhà mô phạm, chớ hổng phải lè phè đụng cái gì xỏ cái nấy, lẹp xẹp như bọn tôi. Trong nách còn cặp thêm quyển sách gì đó càng làm tăng vẻ “trí thức” của ông hơn.
Thấy bọn tôi nói chuyện bằng tiếng Việt với nhau, hắn ta lân la tới bắt chuyện làm quen, được một lúc hắn đưa cuốn sách kẹp trong nách ra hỏi:
- Mấy anh có biết cuốn nầy không?
Một ông trong đám, hổng biết gai mắt sao đó, hay là có đụng chạm gì nhau trước không mà lên tiếng cộc lốc:
- Khi không đưa sách ra hỏi biết hông ai biết sách gì cha.
Mặc kệ ông nầy nó gì nói, tay bạn mới phớt tỉnh như chẳng nghe biết gì hết, lật lật vài trang sách, chỉ tay vào vài tấm hình nói tiếp:
- Mấy ông ở đây bao lâu rồi mà hổng biết cuốn sách nầy sao? Cuốn này toàn là của mấy ông luật sư, tiến sĩ viết không hè. Bài vở giá trị được chọn lựa rất kỹ lưỡng. Người Việt ở nước Úc và cả bên Mỹ đều biết mà ông nói hổng biết? Vậy chớ mấy ông có biết tôi là ai không?
Hổng thấy ai trả lời, hắn ta bèn tự giới thiệu:
- Tôi là một trong mấy con rồng viết bài đó...
Có lẽ nghe chói tai, một ông bạn trong nhóm khoát tay lớn tiếng cắt ngang:
- Ông nói người Việt cả nước Úc đều biết, sao tụi tui ở Sydney nầy hổng đứa nào biết, chắc Sydney không phải trong nước Úc quá, hay là bọn tui không phải người Việt? Vừa phải thôi cha. Rồng của ông chắc thuộc về “lòng ròng” quá.
Cả đám cười ồ làm tay bạn mới quê một cục, đỏ mặt tía tai. Chắc vì giận quá mất khôn, nên lớn tiếng đổi giọng mầy tao chi tớ, hổng còn lịch sự lịch siết lúc ban đầu gì nữa hết:
- Mầy nói gì nói lại tao nghe. Tao giới thiệu sách cho mấy anh đứng đây chớ đâu phải cho mầy, còn thứ như mầy có nói cũng như đàn khảy tai trâu biết đếch chó gì mà lên tiếng.
Ông kia cũng không vừa:
- Ê bạn! Tưởng dựa hơi mấy ông tiến sĩ luật sư gì đó là được thành rồng thành phụng sao? Theo đuôi bám đít thì chẳng qua chỉ là cái thứ lòng ròng, còn nếu không thì là rồng lộn chớ nào phải rồng thịêt đâu mà nổ....Bạn mình hổng biết tôi chứ tôi đây nghe tiếng bạn mình lâu lắm rồi, nhưng chưa biết mặt, nay mới hân hạnh được diện kiến…
Trời bữa đó nắng chang chang như đổ dầu thêm lửa, thế là hai ông xáp lá cà, tay thượng cẳng hạ, báo hại cả đám can ra thiếu điều trối chết.
- Tại sao phải can? Muốn đánh lộn cho đánh, đánh đã đời mệt đừ rồi thôi chẳng lẽ cứ ôm nhau đánh hoài, mấy ông xía vô chi vậy, làm cho họ mất hứng máu anh hùng hết trơn.
Tôi lên tiếng góp ý, bạn tôi cười:
- Đứng sát nách đó hổng lẽ trố mắt ngó...
Ông khách ngồi bàn kế bên nghe lỏm chuyện ba đứa tôi kể, coi bộ đắc ý tươi cười xen vô:
- Đời mà mấy ông! Nhờ có những chuyện như vậy góp mặt với đời, đời mới thú vị, không thôi chán chết.
Ừ hén! Ông khách nói chí lý quá chừng. Nhờ vậy không thôi chán ngắt còn cái gì để gọi là đời nữa... Phải chi có rượu ở đây, tôi sẽ cụng với ông anh dài dài cho đã cuộc đời...
Về nhà tôi kể lại cho bà xã nghe chơi cho vui, nào dè bả nổ một phát vô đầu nghe muốn điếc con ráy:
- Ông cũng vậy chớ có khác gì đâu mà nói người ta.
Ý trời đất thánh thần ơi, vợ tui có lộn tui với thằng cha hàng xóm nào hông cà. Như heo bị chọc tiết, tôi rống cổ cãi:
- Tui mà hổng biết tui hay sao? Bà nói giỡn chơi hoài, làm gì có chuyện đó nè.
Bà xã tôi cười hì hì:
- Sao hổng có… già khú đế rồi hổng chịu già, cứ nổ là “già gân”
Tưởng bả nói tôi nổ cái gì chớ cái nầy “có sao nói vậy mình ơi” tôi đâu có nổ đâu, đưa hai tay gồng cho con chuột phình bự ra, tôi hất hàm:
- Còn gân tui nói còn gân hổng được sao! Bà coi nè!
Bà xã tôi lại cười:
- Coi bộ hệ ông đó! Già đầu làm như khỉ mắc phong. Ông mà gân với guốc! Xí! Nói với ai người ta hổng biết người ta tin, chớ tui đây rành ông quá, hổng biết ông còn gân hay hổng còn gân....
Bả phang câu nầy làm tôi xệ độ, ai nói tôi còn tìm được lời lẽ cựa quậy nầy nọ chớ chính miệng vợ mình nói thì hết phương chối cãi, bèn mượn ý của ông khách hồi nãy:
- Ờ thì lâu lâu nổ lép bép như bắp rang cho vui tai vậy thôi chớ tui đâu có nổ làm điếc tai phiền lòng hàng xóm đến nỗi phải đánh lộn đâu bà... Hơn nữa đời mà! Có vậy đời mới thú vị, không thôi chán chết...
Mười Trí

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét