Thứ Ba, 31 tháng 12, 2013

(2) Quan gia: Con rể tương lai tặng quà bố mẹ vợ

Trung Quốc:
Con rể tương lai tặng quà bố mẹ vợ
Các ảnh trong bài này đều là ảnh trong khu Trung Nam Hải, 
Bắc Kinh, nơi ở của các vị lãnh đạo tối cao Trung Quốc
Xem giới thiệu tiểu thuyết ở đây: "Quan gia"
CHƯƠNG 412: CON NHÀ MÌNH THÌ MÌNH THƯƠNG
o sánh với cảnh vui vẻ, hòa thuận của nhà họ Lưu bên này, thì không khí bên nhà họ Vân lại khác hẳn. Tuy cũng là vui vẻ, nhưng dường như Vân Hán Dân và Dương Cầm đều có tâm sự, ngồi trong phòng khách lặng lẽ thưởng thức trà.
Mùng một, hết lượt khách này đến lượt khách khác đến, tự nhiên phải tươi cười chào đón, tuy nhiên những lúc được rảnh, hai vợ chồng đều hiện ra vẻ không vui.

Năm nay số lượng khách đến không ít, nhưng “cấu thành” thì có chút thay đổi so với năm ngoái. Một số người năm ngoái đến rồi thì năm nay không thấy đâu cả. Tin con gái nhà họ Vân từ bỏ hôn ước với con trai nhà họ Hạ, rồi lại đến với con trai nhà họ Lưu, bạn bè của ba nhà này đều đã biết cả.
Ở gia đình bình thường, điều này chẳng có gì, chuyện của thanh niên ai mà nói trước được chứ? Đừng nói chỉ là đính hôn, mà kết hôn rồi ly hôn cũng là chuyện bình thường. Cải cách mở cửa bao nhiêu năm rồi, quan niệm tư tưởng của mọi người cũng thay đổi, dần dần không quá xem trọng quan hệ nam nữ như trước nữa. Tư tưởng phương tây đã bắt đầu ảnh hưởng vào trong nước rồi.
Nhưng ở những gia đình quyền quý ở Bắc Kinh. Rất nhiều người không khỏi coi chuyện này là lựa chọn bất đồng trên mặt chính trị của nhà họ Vân. Những nhà cán bộ cao cấp tới gần nhà họ Hạ, thì đều phải cẩn thận, không muốn tự nhiên mà đến nhà, nếu chẳng may nhà họ Hạ hiểu lầm thì phiền phức to.
Trong lòng Vân Hán Dân không vui mừng như vậy.
Mặc dù Vân Vũ Thường đã đến được với Lưu Vĩ Hồng rồi, nhưng không có nghĩa là nhà họ Vân sẽ dựa dẫm vào nhà họ Lưu. Vân Hán Dân cũng không muốn thay đổi hướng của mình. Nếu thật muốn thân cận với nhà họ Lưu, thì nhà họ Vân khả năng sẽ phải tham gia vào “nội chiến” rồi. Thời khắc mấu chốt này, anh em không thể đồng lòng với nhau là điều đại kỵ.
Quyết định này thật đúng là khó.
Vừa rồi Vân Vũ Thường gọi điện thoại về, cô và Lưu Vĩ Hồng đang trên đường chuẩn bị đến chúc tết “Bác Vân, cô Dương”. Bất luận là Vân Hán Dân có muốn hay không, nhưng công tử của nhà họ Lưu sắp đến nhà với tư cách là “con rể” rồi.
Phải suy nghĩ “đối sách” mới được. Lạnh nhạt quá thì chắc chắn không được, nhưng nhiệt tình quá thì Vân Hán Dân cũng có chút không cam tâm.
Thằng nhóc này, làm hỏng “kế hoạch toàn diện” của mình rồi.
- Hán Dân, …….. có phải là Cạnh Cường…
Dương Cẩm nhấp một ngụm trà, hạ giọng nói.


Đến gần tết, tài liệu tham khảo nội bộ, bỗng nhiên lòi đâu ra một bài viết như vậy, mũi giáo chỉ thẳng vào Lưu Vĩ Hồng, không thể không khiến người ta trong lòng sinh nghi. Vân Hán Dân chưa từng cho vợ biết việc này, nhưng Vân Vũ Thường xem xong lại đưa cho Dương Cầm xem rồi. Ý của Vân Vũ Thường cũng rất rõ ràng rằng, bố mẹ đừng có đeo kính màu để nhìn người khác, tưởng rằng con nhà họ Hạ cái gì cũng tốt, là chính nhân quân tử. Hãy nhìn đi, giở thủ đoạn như vậy thật không quang minh chính đại. Trong đấu tranh chính trị, căn bản là không có sự phân chia “kẻ xấu, người tốt”, mà chỉ có phân chia kẻ mạnh, người yếu mà thôi.
Vân Vũ Thường rất rõ ràng, hiện nay bố mẹ cô cũng chỉ là bất đắc dĩ chấp nhận quan hệ của cô với Lưu Vĩ Hồng mà thôi, thực tế cũng chẳng ai ép được cô cả. Nhưng ấn tượng hình thành từ bao nhiêu năm nay, không phải một sớm một chiều có thể thay đổi được. Lưu Vĩ Hồng nói rõ ràng, hắn không cần “bỏ trốn”, điều hắn cần chính là Vân Hán Dân và Dương Cầm vui vẻ gả con gái cho hắn.
Muốn làm được điều này, Vân Vũ Thường cũng cần phải hỗ trợ hắn mới được
Dương Cầm rất kinh ngạc. Mặc dù bà là quý phu nhân, nhưng bình thường chủ yếu nghiên cứu sách vở, đối với việc đấu tranh chính trị, bà đọc không nhiều lắm. Nghe nói đến chuyện này, cảm thấy Cạnh Cường cũng có hơi quá đáng, là muốn đẩyLưu Vĩ Hồng vào chỗ chết. Nếu Vân Vũ Thường đã quyết ý cùng với Lưu Vĩ Hồng, tư tưởng của Dương Cầm tự nhiên cũng có chút thay đổi, mặc dù bà có đãi kiến Lưu Vĩ Hồng hay không, nhưng cũng không muốn nhìn thấy con rể tương lai của mình “gặp họa”, như vậy là hại Vân Vũ Thường.
Thực tế, sau khi làm “động tĩnh” to lên như vậy, cho dù Lưu Vĩ Hồng gặp đen đủi, thì Vân Vũ Thường cũng không thể quay lại với Hạ Cạnh Cường. Và Hạ Cạnh Cường cũng không thể lại chấp nhận được.
Vân Hán Dân hai hàng lông mày trùng xuống, nói:
- Chuyện này bà cũng đừng quan tâm.
Kỳ thực Vân Hán Dân cũng rất phiền não về chuyện này, thấy tranh đấu giữa Hạ Cạnh Cường và Lưu Vĩ Hồng càng ngày càng nghiêm trọng, dần dần có thể dẫn đến xung đột giữa hai nhà Lưu - Hạ. Vân Hán Dân bị kẹp ở giữa, thì quả khó giải quyết. Huống hồ thế cục trước mắt, lại mẫn cảm như vậy. Nghe nói thủ trưởng cao nhất có ý mời đồng chí Nguyệt Hoa một lần nữa ‘xuất núi’. Mà thái độ của ông Lưu và ông Hạ, rất nhiều chỗ không cùng pha với nhau.
Trận long tranh hổ đấu này, kết quả cuối cùng như thế nào, thật sự là khó đoán trước được. Vì vậy càng phải nên cẩn thận, không phải đơn giản chỉ là vấn đề ai dựa vào ai.
Dương Cầm liếc nhìn chồng một cái, thấy ông có vẻ phiền muộn, chỉ khẽ thở dài nói:
- Bất luận thế nào, thì cũng phải nghĩ cho Vũ Thường một chút.
Vân Hán Dân gật gật đầu.
Điểm này, ông hoàn toàn đồng ý.
Ai lại không thương chính con của mình?


Đảo và các hồ nước trong khu Trung Nam Hải.

- Ba, mẹ, con cảm thấy anh Vĩ Hồng rất tốt mà. Bài viết của anh ấy trên báo “Tiếng Kèn”, rất có trình độ…
Lúc này, Vân Thế Huy mới lên tiếng, nói. Vân Thế Huy là con trai của Vân Hán Dân và Dương Cầm, năm nay hai mươi tuổi, đang học đại học ở Bắc Kinh. Cậu trông rất có phong độ của người trí thức, đôi mắt sáng ‘hữu thần’, hiện lên sự thông minh.
Vân nói dân và Dương Cầm giật mình nhìn nhau một cái. Trong mắt bọn họ, Vân Thế Huy vẫn là trẻ con, chuyện trong nhà, bình thường cũng không nói với cậu. Nhưng nghe câu này, có vẻ như chuyện gì cậu cũng đều biết hết rồi vậy.
Vân Thế Huy khẽ mỉm cười, nói:
- Ba, mẹ, đừng nhìn con như vậy nữa. Con cũng đâu còn là trẻ con nữa đâu. Chuyện này, chân tướng con đều biết hết.
Vân Thế Huy nhìn qua có vẻ thư sinh nhã nhặn, nhưng không phải là con mọt sách, bình thường cậu cũng khá năng động. Chuyện tình cảm của Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, từng là chủ đề bàn tán của đám con nhà giàu. Đương nhiên, sở dĩ trở nên ‘hot’ như vậy, mấu chốt không chỉ là thanh danh của ba nhà họ Lưu, Vân, Hạ, mà sự xuất sắc của Hạ Cạnh Cường, Lưu Vĩ Hồng cũng là một nguyên nhân chủ yếu. Trong mắt của các trưởng bối, Hạ Cạnh Cường hơn Lưu Vĩ Hồng nhiều… Hai bên hoàn toàn không ở trên một trục hoành, nhưng trong mắt của tiểu bối, đó hoàn toàn khác nhau rồi.
Lưu Vĩ Hồng mới là "Thần tượng" của bọn họ!
Hạ Cạnh Cường như ông cụ non, nên với đám tiểu bối với nhau, cũng mờ ảo tồn tại “sự khác biệt”.
Đám con ông cháu cha không để ý mấy đến kiểu “ông cụ non” này. Dám yêu, dám hận, đánh nhau…mới được nhận là anh em của bọn họ.
Vân Thế Huy cũng là có suyn nghĩ như vậy. Nếu như để cậu lựa chọn, thì cậu một trăm phần trăm vui vẻ mà gọi Lưu Vĩ Hồng là anh rể, không ủng hộ Hạ Cạnh Cường. Nếu Hạ Cạnh Cường thành anh rể cậu, chỉ e rằng, giữa anh rể và em cậu sẽ chẳng có chuyện gì để nói.
Vân Hán Dân đờ đẫn, nói:
- Thế Huy, con vẫn còn là học sinh, đừng tham gia vào chuyện này, chăm chỉ học đi.
Vân Thế Huy cười nói:
- Ba, ai nói là con muốn tham gia vào. Ba không biết là anh Vĩ Hồng và chị con kiên định thế nào à? Con có muốn tham gia vào cũng khó. Muốn con nói, anh Vĩ Hồng cũng là non mất vài tuổi thôi, nếu không bây giờ đã lên rồi. Con nghe nói anh ấy ở cơ sở, là dựa vào bản lĩnh của mình, một mình một đao một thương đi lên, như vậy thật là giỏi, con tự nhận là mình không có bản lĩnh này…
Vân Thế Huy nói xong, trên mặt hiện lên hai chữ “ngưỡng mộ”.


Nơi nghỉ ngơi, tập thể dục của các lão gia tử trong khu Trung Nam Hải.
Đây là lời nói thật. Trưởng phòng, phó phòng xung quanh gặp nhiều rồi. Mới hai ngày trước, trong đám ngồi uống rượu với bọn họ, có đến mấy người là trưởng phòng, phó cục trưởng gì đó, nhưng ai cũng chẳng coi là gì. Con cháu nhà quyền quý, làm trong các cơ quan ở thủ đô, trong ba, năm năm mà không được lên chức trưởng phó phòng thì quá mất mặt, trở thành đồ bỏ đi. Nhưng chưa thấy ai xuống xã, làm từ cấp thấp nhất lên như vậy. Nếu không phải nói Lưu Vĩ Hồng xuống xã công tác, thì không được nhà họ Lưu quan tâm, mà việc người ta có thể ở lại được như vậy, cũng đáng được tán thưởng rồi.
Mấy kẻ con nhà giàu kia có chịu được khổ như vậy không?
Vân Hán Dân và Dương Cầm nhìn nhau, cảm thấy những lời này của Vân Thế Huy không thể nào phản bác được.
Vân Hán Dân thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ ra vẻ ôn tồn, nói:
- Thế Huy à, con có ý của mình, điều này rất tốt. Sau này gặp phải chuyện gì, đều phải suy tính trước sau, hãy hỏi câu “tại sao” nhiều một chút. Đây cũng là một cách rèn luyện.
Vân Hán Dân đối với đứa con trai này, vô cùng yêu quý. Từ nhỏ Vân Thế Huy đã học giỏi, Vân Hán Dân rất kỳ vọng vào cậu, hy vọng cậu sau này có thể làm rạng danh nhà họ Vân.
Vân Thế Huy mỉm cười nói:
- Ba, con nhớ rồi.
Dương Cầm ánh mắt của con trai, cũng tràn đầy yêu thương.
Đang lúc nói chuyện, thì chuông cửa vang lên.
- Anh chị ấy đến rồi.
Vân Thế Huy nhảy dựng lên, bước nhanh ra mở cửa.
- Anh Vĩ Hồng, chúc mừng năm mới.
Ngoài cửa, quả nhiên là Lưu Vĩ Hồng và Vân Vũ Thường, Vân Thế Huy liền cười hì hì, lên tiếng chào Lưu Vĩ Hồng.
- Thế Huy, chúc mừng năm mới. Lâu rồi không gặp, em đã thành một chàng trai rồi.
Lưu Vĩ Hồng cũng cười nói, nói cũng có vẻ rất “lên mặt người lớn”. Thực ra hai người ngồi cùng nhau, cả hai đều rất trẻ, đẹp trai, nhưng có ai biết Lưu Nhị Ca tái thế hiện giờ đã mang tâm lý của tuổi bốn mươi rồi.
Vân Vũ Thường giơ tay day day tóc em mình, vẻ mặt tươi cười.
- Anh Vĩ Hồng, chị, mau vào nhà đi.
Vân Thế Huy rất hiểu chuyện, một tay mở cửa đón khách, một tay đỡ những túi to túi bé cho Lưu Vĩ Hồng.
Lưu Vĩ Hồng đi vào cửa, bước nhanh lên phía trước, cúi đầu chào hỏi.
- Bác Vân, cô Dương, chúc mừng năm mới.

Lối vào một biệt thự trong khu Trung Nam Hải.

CHƯƠNG 413: ĐẠI HỒNG BÀO VÀ TỐNG BẢN THƯ

ân Hán Dân trên mặt lộ ra vẻ thân mật mỉm cười, nói:
- Chúc mừng năm mới. Vĩ Hồng, mời ngồi đi!
- Cảm ơn bác Vân.
Theo lời ngồi xuống ghế sô pha.
Tâm trạng nặng nề của Vũ Thường cuối cùng cũng được gỡ bỏ. Đây là lần đầu tiên Lưu Vĩ Hồng đến với tư cách là “con rể” để chúc tết Vân Hán Dân và Dương Cầm. Vân Vũ Thường lo lắng sẽ xảy ra chuyện gì không vui, nhưng thấy Vân Hán Dân tươi cười, giọng điệu ôn hòa, thì cũng thở phào nhẹ nhõm.
- Ba, mẹ, Vệ Hồng có chút quà…
Vân Vũ Thường mỉm cười cầm lên một túi lớn.
- Ồ, Vĩ Hồng, sau này đến đây không được mang quà cáp gì đến đâu đấy.
Vân Hán Dân cầm lấy túi quà nói. Ông cũng có chút tò mò, không biết Lưu Vĩ Hồng tặng “nhạc phụ nhạc mẫu” món quà gì.
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Bác Vân, thực ra con chỉ nói thôi, đều là Vũ Thường chuẩn bị ở Giang Khẩu cả. Bác cũng biết, con bây giờ công tác ở cơ sở, nên cũng chẳng có quà gì…
Vân Vũ Thường liền trừng mắt nhìn hắn.
Người này, biến thành thật thà như vậy từ bao giờ thế?
- Cho dù là ai chuẩn bị, cũng là có lòng rồi.
Vân Hán Dân cười ha hả, quan cảm của ông đối với Lưu Vĩ Hồng cũng thay đổi một chút. Bất luận thế nào, thì anh con trai nhà họ Lưu này cũng thật thà, không giả vờ giả vịt trước mặt ông. Cậu là một bí thư khu cỏn con, lại ở một huyện chó ăn đá gà ăn sỏi, thì có được món quà gì chứ?
Vân Vũ Thường mở hôp quà ra, lập tức căn phòng tràn ngập ánh sáng hồng, không ngờ đó là một viên kê huyết thạch, hình dạng giống như một con hổ đang nằm. Đương nhiên, chỉ là có chút giống mà thôi, phải nhìn kỹ và liên tưởng mới ra một con hổ đang nằm. Còn nhìn qua thì chỉ là một hòn đá màu đỏ mà thôi.
Vân Hán Dân bỗng ngạc nhiên, thốt lên:
- Đại hồng bào?
Kê huyết thạch là loại đá quý đặc biệt của Trung Quốc. Màu sắc của nó còn đỏ tươi hơn cả chu sa*, tác dụng chủ yếu là vật để ấn chương, hoặc là điêu khắc công nghệ, được xưng là một trong “ấn thạch tam bảo”, trong năm 70 của thế kỷ này, thủ tướng đã đại diện tặng hai miếng kê huyết thạch cho một vị thủ tướng đến thăm TQ. Từ đó lại có “phong trào” sưu tầm kê huyết thạch.
(Chú thích: chu sa hay thần sa, đan sa, xích đan, cống sa, là các tên gọi dành cho loại khoáng vật cinnabarit của thủy ngân sẵn có trong tự nhiên, có màu đỏ)
- Ba, cái này gọi là đại hồng bào, nghe rất êm tai.
Vân Vũ Thường cười hì hì nói.
Vân Hán Dân gật gật đầu, cẩn thận chiêm ngưỡng viên kê huyết thạch, trên mặt lộ ra vẻ rất thích món quà này.
Vân Vũ Thường liếc mắt nhìn nhau một cái, cảm thấy rất vui. Ba mình rất thích sưu tập con dấu, Vân Vũ Thường rất biết rõ, kê huyết thạch là thượng phẩm để khắc dấu, Vân Vũ Thường cũng biết rất rõ, đổ bao tâm huyết cô mới mua được miếng kê huyết thạch sáu mặt này, lấy danh nghĩa của Lưu Vĩ Hồng tặng Vân Hán Dân làm quà năm mới, quả nhiên là có hiệu quả. Trông thấy Vân Hán Dân thích món quà này như vậy, Vân Vũ Thường cũng rất vui mừng. Bởi vì kiên quyết không chịu lấy chồng, làm ba mẹ phải buồn phiền, đây coi như là “đền bù” vậy.
- Ừ! Đại hồng bào này quả là thượng phẩm.
Vân Hán Dân vừa ngắm miếng kê huyết thạch, vừa gật đầu tán thưởng nói.
- Ba, vậy ba ‘phổ cập khoa học’ cho chúng con một tí đi, để chúng con mở mang thêm kiến thức.
Vân Vũ Thường cười nói.
Vân Hán Dân rất hứng thú, giải thích cho mọi người hiểu về viên kê huyết thạch này. Kê huyết thạch trong nước có sản lượng hữu hạn, nổi danh nhất là kê huyết thạch xương hóa, phẩm chất của kê huyết thạch xương hóa là máu và đất. Màu huyết gồm màu đỏ tươi, chính hồng, đỏ thẫm, màu tím…hình dạng kê huyết có khối hồng, hình mảnh, tinh hồng, hà hồng. Loại tốt là có màu đỏ tươi, dày…nếu phần màu đỏ ít hơn một phần thì là loại bình thường, ít hơn ba phần thì là loại trung bình, lớn hơn ba phần là loại cao cấp, lớn hơn năm phần là trân phẩm, lớn hơn bảy phần là loại cực kỳ quý. Loại toàn màu đỏ hoặc sáu mặt đỏ là cực phẩm. Kê huyết thạch mặt đỏ thông linh thì được gọi là “Đại hồng bào”, vô cùng khó gặp.
Viên kê huyết thạch này là loại sáu mặt màu đỏ, chính là cực phẩm “đại hồng bào” trong các loại kê huyết thạch. Vân Hán Dân đam mê khắc dấu, thấy vật quý như vậy, trong lòng đương nhiên là rất vui mừng.
Những kiến thức này, lúc mua việc kê huyết thạch này cũng có đọc lướt qua. Tuy nhiên lúc này cô không nói ra vì sợ làm cho ba mình mất hứng. Cũng làm ra vẻ hứng thú, tán thưởng như mọi người.
Vân Hán Dân ngắm viên kê huyết thạch một lúc, rồi quay sang Lưu Vĩ Hồng mỉm cười nói:
- Vĩ Hồng, cảm ơn con đã có lòng.
Biết rõ viên kê huyết thạch này rất mắc tiền, con gái mình phải vất vả lắm mới tìm được. Nhưng Vân Vũ Thường nói đó là quà năm mới mà Lưu Vĩ Hồng tặng, cho nên Vân Hán Dân coi đó là tâm ý của Lưu Vĩ Hồng. Vân Hán Dân trước kia chỉ là không vui vẻ để Vân Vũ Thường và Lưu Vĩ Hồng qua lại với nhau, vì vậy mới lạnh nhạt với Lưu Vĩ Hồng, nhưng không có nghĩa là Vân Hán Dân không thông đạo lý đối nhân xử thế.
Viên kê huyết thạch này không phải chỉ là vật mà ông rất thích, năm mới mùng một, tặng một viên “đại hồng bào”như vậy, dụ ý rất tốt. Tâm trạng của Vân Hán Dân cũng rất vui.


Lưu Vĩ Hồng vội vàng khiêm tốn vài câu.
- Mẹ, Vệ Hồng biết mẹ là giáo sư, nên dặn con là phải kiếm bằng được thứ này, mẹ xem, có được không ạ?
Lấy lòng Vân Hán Dân xong, Vân Vũ Thường lại tiếp tục xun xoe với mẹ mình, đem ra một hộp quà được đóng gói rất đẹp tặng cho mẹ.
- Cái gì mà trông như bảo bối vậy?
Dương Cầm thản nhiên cười nhận lấy, rồi lập tức mở hộp quà ra, hai hàng lông mày bà lập tức dựng lên.
- Hàn bản thư? “Chu lễ chú sơ”?
- Đúng vậy, nghe nói Tống bản thư rất quý, Vệ Hồng nói mẹ nhất định sẽ thích.
Vân Vũ Thường cười cười nói nói, câu nào cũng thêm chữ “Vệ Hồng” vào, như muốn lấy thể diện cho bạn trai mình vậy.
- Tống bản thư đương nhiên là rất quý.
Dương Cầm là giáo sư, tính tình khá lạnh nhạt, những vật bình thường sẽ không làm bà hứng thú được. Tuy nhiên, Vân Vũ Thường tặng quyển “Chu lễ chú sơ” này, quả thực là hợp với ‘khẩu vị’ của bà. Nhẹ nhàng cầm quyển sách lên, cẩn thận lật lật từng trang.
Vân Vũ Thường liền nói:
- Mẹ, về phương diện này mẹ là chuyên gia, ‘phổ cập khoa học’ cho tui con đi.
Mạnh Phu Tử nói: Nhân chi họan, tại hảo vi nhân sư.*
(chú thích: câu này nghĩa là Cái tai họa của con người là ở chỗ thích làm thầy người khác)
Câu này thật là đúng. Mỗi người trong lòng đều có dục vọng thích khoe khoang. Dương Cầm là giáo sư, nên càng “dạy không biết chán”… Vân Vũ Thường coi như “gãi đúng chỗ ngứa” rồi.
Hôm nay đến chúc tết, không phải đơn giản chỉ để mọi người vui vẻ một chút rồi về. Mà có liên quan đến việc Lưu Vĩ Hồng sau này có thể đứng vững trong lòng của Vân Hán Dân và Dương Cầm hay không? Chỉ cần bóng dáng của Hạ Cạnh Cường còn tồn tại trong lòng Vân Hán Dân và Dương Cầm thì Lưu Vĩ Hồng không thể hoàn toàn giành được tình cảm của “nhạc phụ nhạc mẫu” được.
Suy nghĩ này của con gái, Dương Cầm làm sao mà không biết, vì vậy bà liếc mắt nhìn con gái mình, cười mắng:
- Vũ Thường, con muốn trêu mẹ à?
- Mẹ, xem mẹ nói kìa, hôm nay là mùng một tết, không phải là để vui vẻ hay sao? Hơn nữa, quyển Tống bản thư này là do Vệ Hồng dặn con mua, nhưng kiến thức về mặt này, đúng là tụi con không rành thật. Mẹ là giáo sư, giải thích những nghi ngờ là bản chức của mẹ mà.
Vân Vũ Thường mồm mép lanh lợi, cười hì hì nói.
- Ha ha, sở dĩ quyển Tống bản thư này quý, thực ra cũng chỉ là “ vật dĩ hi vi quý”* mà thôi. Ngành khắc, ấn thời Tống rất phồn thịnh, tạo điều kiện cho việc lưu truyền thư tịch một cách rộng rãi. Tống bản thư nằm ở vị trí “thừa tiền khởi hậu”. Bởi vì Tống bản thư được khắc ấn rất kỳ công, được lưu truyền rất ít. Rất có giá trị văn hiến độc đáo.
(chú thích: Vật dĩ hi vi quý, nghĩa là cái gì hiếm thì quý)
Dương Cầm biết rõ con gái mình muốn mượn cơ hội này để xích gần lại mối quan hệ giữa Lưu Vĩ Hồng với nhà mình. Nhìn khuôn mặt xinh đẹp của con gái, trong lòng Dương Cầm cũng rất thương. Chỉ cần con gái mình vui vẻ, thì gả cho Lưu Vĩ Hồng cũng được. Vì thế, bà cũng thuận theo yêu cầu của con gái, nên đơn giản giới thiệu một chút về Tống bản thư.
- Mẹ, mẹ nói tiếp đi, cái này con thích nghe.
Thấy Dương Cầm dừng lại, nên Vân Thế Huy không kìm được, nói. Cậu là sinh viên xuất sắc của trường đại học trên thủ đô, đối với kiến thức về các mặt thì đều rất tò mò.
Dương Cầm cực chiều chuộng con trai, thấy con mình hỏi, liền cười nói:
- Được, hôm nay sẽ giảng cho con một bài, nhưng nhớ phải trả học phí đấy nhé.
Nói xong khiến mọi người cười không ngớt, không khí lập tức thân thiết hẳn lên, đúng như người một nhà.
- Kỹ thuật làm giấy thời Tống tương đối phát triển, loại dùng giấy phẩm in ấn rất nhiều. Đại khái là có hai loại là giấy làm bằng tre trúc và giấy bìa. ‘Kiến bản’ thường dùng giấy làm bằng tre trúc, màu hơi vàng, giấy khá mỏng, để lâu sẽ chuyển thành màu đen. ‘Tích bản’ và ‘Xuyên bản’ thường dùng giấy bìa, chính là dùng vỏ cây dâu và vỏ cây nam làm nguyên liệu làm giấy, giấy có màu trắng, khá dày, hai mặt sáng. Ngoài ra không ít địa phương còn dùng Ma chỉ ấn thư. Trong bản khắc thời Tống còn dùng Công văn chỉ bối diện ấn thư, tuy nhiên loại này được lưu truyền khá ít, dễ dàng phân biệt. Quyển “Chu lễ chú sơ” này, có lẽ là thuộc thời kỳ Nam Tống, bản in vùng Tích giang.
Dương Cầm không hổ danh là một giáo sư. Đối với việc phân biệt Tống bản thư thì rất tinh thông, khẽ lật quyển “Chu lễ chú sơ” nói.
- Mẹ, làm sao mẹ biết được đây là bản in thời Nam Tống lại còn biết là vùng Tích Giang?
Vân Thế Huy ngồi lại gần bên mẹ, tò mò hỏi.
- Cái này thì từ hình thức bản và thể chữ là có thể đoán ra. Thời Bắc Tống, bản in phần lớn là mép màu trắng, hai cột trái phải hoặc hai cột bốn phía, cũng có một số bản khắc thời đầu dùng cột đơn bốn phía. Từ trung kỳ Nam Tống bắt đầu lưu hành mép đen, kiến bản gặp tương đối nhiều. Loại bản thư này chữ to, thưa là điển hình của hình thức tích bản. Người Bắc Tống rất chú ý thư pháp, tôn sùng những nhà đại thư pháp như Âu Dương Tuân, Nhan Chân Khanh, Liễu Công Quyền. Tích bản kiểu chữ Âu Dương Tuân chiếm đa số. Con nhìn chữ này, chính là phong cách của Âu Dương Tuân.
Dương Cầm chỉ vào quyển sách, giải thích.
Lần này đến Vân Vũ Thường cũng cảm thấy khâm phục, không kìm được bèn ôm lấy cổ mẹ mình, cười nói:
- Mẹ, mẹ không hổ danh là giáo sư, trình độ này thật tuyệt vời.
- Đi đi, lại lấy mẹ làm trò cười rồi.
Dương Cầm mỉm cười, có vẻ như tâm trạng rất tốt.
CHƯƠNG 414: TÁN THÀNH
ĩ Hồng ca, ba mẹ em đều có, chỉ có em không có sao?
Vân Thế Huy pha trò cười.
Vân Hán Dân trừng mắt nhìn nó, nhưng lại kìm chế không có quát lớn. Dù sao là mùng một tết, phải chú ý lời nói
Hơn nữa Vân Hán Dân quả thật thích Vân Thế Huy, cũng không đành lòng “tăng thêm ác ngữ” đối với nó
Lưu Vĩ Hồng cười ha hả, nói:
- Em cũng đừng nói, duy nhất quà cho em là để trong túi anh. Chị của em bảo anh đứng ra làm người tốt
Vân Vũ Thường lập tức trợn to mắt nhìn Lưu Vĩ Hồng
Lưu Vĩ Hồng từ trong túi lấy ra một hộp quà, là một đồng hồ nam Omega, lóe lóe phát sáng, có chút đại khí. Tặng cho Lưu Hoa Anh là đồng hồ nữ Omega, tặng cho Vân Thế Huy là kiểu đồng hồ nam cùng hiệu như vậy, vừa lúc thích hợp, xử lý sự việc công bằng, không nặng bên này nhẹ bên kia
Vân Thế Huy đeo đồng hồ trên cổ tay, thưởng thức một phen, rất thích, cười ha ha nói:
- Cảm ơn Vĩ Hồng ca
Lưu Vĩ Hồng cười nói:
- Đều là Vũ Thường bỏ tiền ra, anh chỉ nhặt cái có sẵn, muốn cảm ơn hãy cảm ơn chị của em đi
Vân Vũ Thường liền nghiêm túc nói:
- Ôi, không thể nói vậy, khiêm tốn quá là kiêu ngạo rồi. Dù sao tỷ đã nói với cậu rồi, lần này tiền mua quà, trích ra từ một nửa của cậu, đến lúc đó tỷ sẽ trừ ra. 
Lưu Vĩ Hồng cười cười, hoàn toàn một thần thái không sao cả
Nhị ca không quan tâm tiền. Hơn nữa, tiền này là trong tay vợ mình hay trong tay mình thì có gì khác biệt? Huống chi trong tài khoản của Nhị ca, cũng có “tiền tiêu vặt” hơn một triệu rồi. Với tiêu chuẩn sống của năm 91, Nhị ca hàng ngày phàm ăn cũng tuyệt đối tiêu không hết.
Vân Hán Dân lại khá nhạy bén, nghe vậy hàng hàng lông mày nhíu lại, hỏi:
- Vũ Thường, cái gì tôi một nửa anh một nửa, sao lại thế?
Vân Vũ Thường cười nói:
- Ba, con cũng không giấu ba, con kinh doanh ở Giang Khẩu, là hợp tác với Vệ Hồng, cậu ấy có một nửa cổ phần. Lúc này chiến tranh Kuwait, giá cả dầu thô quốc tế tăng mạnh, chúng con kiếm được một khoản tiền trong thị trường kỳ hạn giao hàng dầu thô ở quốc tế, con đã nói là chia cho cậu ấy một nửa
Lưu Vĩ Hồng cười lắc đầu, không nói cái gì.


 Biệt thự - nhà cán bộ cao cấp - trong khu Trung Nam Hải.
Dương Cầm hỏi:
- Buôn bán lời một khoản tiền, là bao nhiêu? Tống bản thư và kê huyết thạch đều là giá cả xa xỉ. Thời Minh có một cách nói, một tờ Tống bản một lượng vàng. Đại hồng bào càng là vô cùng hiếm thấy. Vũ Thường, con nói thật với mẹ, những thứ này, đã tiêu hết bao nhiêu tiền?
Vân Vũ Thường cười nói:
- Mẹ coi mẹ kìa, con cũng không định giấu mẹ. Đại hồng bào đã tiêu khoảng 300 ngàn, quyển Chu Lễ Chú Sơ của mẹ đã tiêu hết 150, 160 ngàn. Đồng hồ của Thế Huy rẻ hơn, vài chục ngàn thì khỏi tính.
Vân Vũ Thường thuận miệng mà nói, giọng điệu thoải mái vô cùng, nhưng khiến đám người Vân Hán Dân nghe rồi trợn mắt há hốc mồm. Không nghĩ qua là trong nhà lại chui ra một “phú bà”
Dương Cầm trố mắt một trận, mới lấy giọng điệu rất không tin mà hỏi:
- Nói vậy, những thứ này, con đã tiêu hết 500 ngàn?
Vân Vũ Thường cười nói:
- Mẹ, chỉnh sửa một chút, không phải con đã tiêu 500 ngàn, là cậu ấy 500 ngàn. Những thứ biếu ba mẹ, đương nhiên là cậu ấy phải bỏ tiền rồi, con không có rộng lượng thế đâu.
Ngón tay thon dài, chỉ về Lưu Vĩ Hồng
Vân Hán Dân liền trở nên nghiêm túc, nói:
- Vũ Thường… Con đừng có tươi cười với ba. Ba hỏi con, bây giờ con rốt cuộc đã kiếm được bao nhiêu tiền?
Vân Vũ Thường nói:
- Cụ thể bao nhiêu con không có tính tỉ mỉ, hẳn là khoảng 60 triệu, cộng thêm bất động sản.
Vân Thế Huy liền "quái kêu" lên:
- Trời, tỷ, tỷ là nhà tư bản lớn sao?
- Thế Huy, đừng ăn nói lung tung!
Vân Hán Dân rất nghiêm khắc quát, chỉ thiếu chỉ trích.
Lúc này trong nước nhà tư bản tuy rằng không còn là từ ngữ vô cùng cấm kỵ, nhưng thời buổi trước mắt mẫn cảm như thế, trong nhà Vân Hán Dân xuất hiện một “nhà tư bản” thật sự, cũng không phải chuyện nhỏ.
Dương Cầm trên mặt lộ ra thần sắc rất lo lắng, hỏi:
- Vũ Thường, nhiều tiền như vậy, kiếm như thế nào?
Con gái thế gia Bắc Kinh, gia sản 60 triệu, ở đời sau, trên căn bản chẳng là gì, vừa mới thoát khỏi tiêu chuẩn nghèo khó. Nhưng vào năm 91, tuyệt đối là một con số không nhỏ. Khó trách Vân Hán Dân và Dương Cầm đều lo lắng.
Vân Vũ Thường cười nói:
- Ba, mẹ, không cần lo lắng. Tiền của con, lai lịch rất rõ ràng. Chính là kiếm được từ thị trường kỳ hạn giao hàng ở quốc tế, con có bản ghi chép giao dịch hoàn chỉnh của công ty quản lý tài chính Hong kong đều đã in ra lưu trữ, không sợ điều tra.
Vân Hán Dân sắc mặt không bởi vậy mà trở nên thoải mái, trầm giọng nói:
- Vũ Thường, chưa chắc con có phiền bản ghi chép giao dịch chính quy thì có thể mọi chuyện yên ổn. Một khi chính sách có thay đổi, rất nhiều chuyện đều là nói không rõ ràng.
Nói đến chính sách thay đổi, ước chừng có rất ít quốc gia nào, có thể nhanh hơn chính sách thay đổi của Trung Quốc. Vân Hán Dân trải qua quá nhiều sóng gió, đối với chuyện này rất có nhận thức. Khi xã hội kịch liệt thay đổi, là không thể lấy lẽ thường mà đối đãi.
Vân Vũ Thường sắc mặt cũng hơi thay đổi, trong một thời gian ngắn, cũng không biết nên giải thích thế nào với ba. Vài tháng thời gian, từ gia sản hai ba triệu lúc đầu biến thành 60 triệu, Vân Vũ Thường bản thân cũng cảm thấy giống như đang nằm mơ. Vốn muốn lợi dụng dịp tết, nhắc tới chuyện này với ba mẹ, khiến họ có tâm lý chuẩn bị, không ngờ vẫn khiến cho Vân Hán Dân và Dương Cầm lo lắng.
Lưu Vĩ Hồng khẽ mỉm cười, nói:
- Bác Vân, cháu cho rằng, chính sách lớn sẽ không thay đổi qua lớn. Đường lối chung cải cách mở cửa chắc chắn sẽ tiếp tục kiên trì. Sau này chúng ta sẽ tiến một bước tăng cường hợp tác với xã hội quốc tế, tài chính nhà nước và tài chính tư nhân qui mô lớn tiến vào thị trường tài chính quốc tế là chuyện sớm muộn sẽ xảy ra.
Vân Hán Dân hình dung ác liệt, nhìn phía Lưu Vĩ Hồng, chậm rãi nói:
- Dựa vào đâu mà nói vậy?
Hiện tại Vân Hán Dân đã không xem thường Lưu Vĩ Hồng rồi, sự thật chứng minh, người này thành thục điềm đạm hơn bề ngoài của hắn nhiều, không còn là Lưu Vĩ Hồng ăn chơi trác táng như trước kia nữa, mà là ngôi sao chính trị mới của cách mạng đời thứ ba đang nổi lên của Lưu gia. Lời của Lưu Vĩ Hồng nói ra, có lẽ có thể biểu thị vài biện pháp thực hiện mà sau này Lưu gia có thể sẽ áp dụng.
Lưu Vĩ Hồng thản nhiên nói:
- Đường lối này là thủ trưởng chế định. Thủ trưởng còn thì không thể phủ định. Cho dù bất cứ ai, đều không thể phủ định! (Thủ trưởng định chế đây ý nói là Tổng Bí thư).
Lời này nói rất trắng.
Lưu Vĩ Hồng không định quanh co với Vân Hán Dân
- Đêm giao thừa, cháu ở Thanh Tùng Viên (khuôn viên biệt thự của ông nội Lưu Vĩ Hồng, nguyên Chủ tịch nước Lưu Trung Nguyên - Tổng Bí thư sống ở Kim An Viên), cũng có nói qua ý kiến này với ông nội. Lấy ví dụ lúc này cháu đang công tác ở khi Giáp Sơn, còn có rất nhiều quần chúng sinh sống trong nghèo khó, kiên định mà đi con đường cải cách mở cửa là tiền đề lớn. Giải phóng tư tưởng cán bộ, là mấu chốt thoát khỏi nghèo khó mà làm giàu
Lưu Vĩ Hồng lại nói không vội vàng không hấp tấp.
Vân Hán Dân híp mắt một chút, cẩn thận hỏi:
- Ông cụ nói như thế nào?
Giờ khắc này, Vân Hán Dân trong lòng rất khẩn trương. Bởi vì ông rất rõ, thái độ của ông cụ Lưu, sẽ ảnh hưởng đến thái độ của người kế vị (người tới đây, cuối năm 1991, sẽ lên làm Tổng Bí thư), mà người kế vị sẽ áp dụng đường lối chấp chính nào, không nghi ngờ sẽ ảnh hưởng đến cả một đại cục chính trị
Có phải kiên định chấp hành phương châm chính sách quan trọng mà thủ trưởng định ra hay không, là điểm mấu chốt mà toàn bộ vận mệnh chính trị có ổn định hay không
Trên vấn đề nguyên tắc như vậy, người thật sự có quyền phát ngôn nhất thậm chí là có quyền quyết định nhất, không nhiều, tuyệt đối không hơn chục người. Mà ông cụ Lưu lại là một trong những người có phân lượng rất nặng
Lưu Vĩ Hồng thẳng người, đáp:
- Ông nội đồng ý cho cháu thời gian 3 năm, khiến cháu đi cải cách diện mạo của khu Giáp Sơn (Lư Vĩ Hồng đang là Bí thư khu ủy Giáp Sơn, một khu rất nghèo, 80 nghìn dân, thuộc 1 huyện cũng rất nghèo).
- Ba năm?
Vân Hán Dân nhìn chằm chằm hỏi một câu.
- Đúng vậy, ba năm
Lưu Vĩ Hồng rất khẳng định đáp.
Vân Hán Dân từ từ dựa vào sô pha, đưa tay vuốt tóc, dường như lâm vào trầm tư. Trong phòng khách nhất thời trở nên cực kỳ yên tĩnh. Mọi người ai cũng không ngờ, mùng một đầu năm, hai ông cháu lại thảo luận vấn đề nghiêm túc như vậy
Đầu óc của Vân Hán Dân xoay chuyển tốc độ cao. Lưu Vĩ Hồng nói vậy, chí ít đã tiết lộ hai ý. Thứ nhất, quan điểm của ông cụ, đã phát sinh thay đổi. Thay đổi đến mức nào, lúc này cũng không dễ nói, nhưng chắc chắn là có thay đổi. Bằng không, ông cụ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho Lưu Vĩ Hồng “thời gian 3 năm”. Có lẽ Lưu Vĩ Hồng căn bản sẽ không ở lại khu Giáp Sơn đến 3 năm, nhưng ông cụ có thể nói vậy, vốn chính là đại diện một thái độ. Thứ hai, sức khỏe của ông cụ khỏe mạnh, chí ít bản thân ông cụ “đoán trước”, ít nhất còn có thời gian trên 3 năm, có thể nhìn thấy Lưu Vĩ Hồng thay đổi khu Giáp Sơn!
Hai điểm này, đều không phải là nhỏ, sẽ trực tiếp ảnh hưởng đến xu hướng đại thế chính trị Trung Quốc trong những năm sau
Vân Hán Dân trầm tư không kéo dài quá lâu, rất mau liền ngồi thẳng người, cầm lấy thuốc lá trên bàn, đưa cho Lưu Vĩ Hồng một điếu, mỉm cười nói:
- Vĩ Hồng, hút thuốc
- Dạ, cảm ơn bác Vân.
Lưu Vĩ Hồng liền đưa hai tay qua đó.
- Ha ha...
Vân Hán Dân phất tay, cười nói:
- Sau này đừng câu nệ như vậy. Sau này cậu về Bắc Kinh, tới nhà chơi nhiều hơn. Bằng không thì trực tiếp đến văn phòng của tôi cũng được, tâm sự nói chuyện phiếm.
- Dạ
Lưu Vĩ Hồng lại gật gật đầu.
Vân Vũ Thường trên mặt lại lộ ra vẻ mặt nửa mừng nửa lo. Vân Hán Dân nói vậy, không nghi ngờ là chính thức thừa nhận “thân phận” của Lưu Vĩ Hồng, sau này chính là “chàng rể dự bị” của Vân gia.
Không nghĩ tới lần này thăm hỏi hiệu quả sẽ tốt như vậy.
- Vĩ Hồng, ông cụ rất quan tâm đến cậu. Điều kiện cơ sở là gian khổ một chút, nhưng cũng rất có khả năng rèn luyện người ta. Cậu yên tâm công tác ở Lâm Khánh, nghiêm túc làm tốt công tác bản chức của mình. Những tiểu nhân hãm hại và quấy nhiễu, đừng quá so đo (ý nói gia tộc Hạ đang tìm cách phá hoại hoạt động của Lưu Vĩ Hồng tại khu Giáp Sơn). Chỉ cần cậu cho rằng là chính xác, vậy thì nên kiên trì. Tôi tin đa số lãnh đạo cũng là có cách nhìn, cậu đã làm ra thành tích, mọi người đều có thể thấy được
Vân Hán Dân thay đổi sắc mặt hòa ái, từ từ nói, lời nói rất là thấm thía.
Lưu Vĩ Hồng vội vàng thẳng lưng, kính cẩn đáp:
- Dạ, thưa bác Vân, bác dạy bảo, cháu sẽ nhớ kỹ
- Ha ha, cũng không là dạy bảo, coi như là nói chuyện kinh nghiệm thôi. Vĩ Hồng, một người xuất sắc, nhất là người trẻ tuổi, bên cạnh luôn có người ghen tỵ. Nhưng những điều này kỳ thật cũng không quan trọng. Quan trọng là bản thân cậu vượt qua khó khăn. Đương nhiên rồi, cũng không phải mọi chuyện cậy mạnh, lúc cần các trưởng bối giúp đỡ, kịp thời lên tiếng, hiểu không?
Vân Hán Dân vẻ mặt càng thêm ôn hòa
- Dạ, cháu hiểu.

http://motsach.info/story.php?story=quan_gia__ham_binh&chapter=0412

2 nhận xét:

  1. Hay thật, đầu năm được đọc cách dạy con cháu, cách kính trọng bố mẹ thế này, thật sướng. Cám ơn chủ blog

    Trả lờiXóa
  2. Tôi đọc đi đọc lại mấy lần, lần nào cũng tâm đắc. Khâm phục trí tuệ, văn chương Trung Quốc. Chỉ tiếc là đầu óc họ bá quyền nước lớn quá.

    Trả lờiXóa