Thứ Năm, 9 tháng 5, 2013

Ngọc Đại phóng tinh, Ba Đình thất thủ

Ngọc Đại phóng tinh, Ba Đình thất thủ
Đào TuấnPhu nhân của Tổng Bí thư bị tai nạn ở đèo Hải Vân khi chiếc chuyên xa chở bà cùng Tổng bí thư bị rớt xuống đèo Hải Vân.Tổng bí thư may mắn thoát chết nhờ một vệ sĩ riêng, tuy nhiên, ông lập tức cho viên sĩ quan cận vệ này nghỉ việc. Sau đó, trụ sở Trung ương Đảng ở Ba Đình bị tấn công bằng máy bay C130. Những tay súng bịt mặt tiêu diệt toàn bộ lực lượng bảo vệ. Tổng bí thư bị bắt làm con tin….
Thôi, không dám viết tiếp nữa. Và phải nói ngay: Phét đấy.
Đây chỉ là đoạn “việt hóa” nội dung bộ phim bom tấn của Hollywood “Olympus Has fallen”, thể loại +18, đang cháy rạp ở Việt Nam. Trong phim, không phải Ba Đình mà là Nhà trắng thất thủ.
Nhớ hồi tiểu thuyết “Lửa đắng” với “nhân vật Tổng bí thư” được in ở Việt Nam, khối người mua đọc vì tò mò. Nguyễn Bắc Sơn đã viết về Tổng bí thư thế nào ư? Chỉ cần nói “Đọc xong cảm thấy tiếc tiền” là đủ hiểu.
Vậy thì điều gì sẽ xảy ra nếu “Ba Đinh Has Fallan” được sản xuất ở Việt Nam? Câu trả lời là chẳng có đạo diễn nào đủ lá gan để vuốt râu hùm. Hoặc có thì chắc chắn sẽ nhận được một cú tuýt còi, kiểu “không phản ánh đúng hiện thực cuộc sống”. Hậu quả của sự đi chệch quỹ đạo, phạm lề, thì cứ hỏi Nguyễn Ngọc Tư hay mới nhất là Dustin Nguyễn. Ở Việt Nam, những biểu tượng kiểu Ba Đình, hay lãnh tụ được thần thánh hóa đến mức nó là những phạm trù cấm kỵ cho tự do sáng tạo. Đến nỗi những vị bạo chúa giết người như ngóe trong sử Việt chỉ được tồn tại dưới danh nghĩa anh hùng dân tộc, huống chi những định chế cụ thể “Tổng bí thư”, “Thủ tướng” vẫn tồn tại sờ sờ ra đó.
Còn “Tự do sáng tạo” ư? Hỏi Ngọc Đại đi.
Hôm qua, nhạc sĩ “Dệt tầm gai” đã gần như “văng bậy” khi biết đĩa CD của ông đứng trước nguy cơ bị thu hồi với nguyên do một số bài hát có những chữ “khá nhạy cảm”: “Khuyến mại tình dục”, “Cái nường 8x”… Hay ca từ có ngôn từ “khá tục”: “Giao hợp đi…” hay “phóng tinh trùng đi”…
Trên báo chí, ông bảo “Tôi muốn mình được tự do tuyệt đối trong âm nhạc nên không muốn xin phép ai cả. Trong các luật định về văn chương, không có quy định nào cấm các câu chữ cả”.
Về những ca từ, ông nói, rằng: “không hề tục tĩu”, rằng “Nó rất đời thường, ai bảo là tục là vì họ không chịu hiểu. Đấy là những từ mà bản thân tôi hay nhiều người khác vẫn dùng trong đời sống”, là “thể hiện cho năng lượng của sự duy trì nòi giống”.
“Ai thích nghe nhạc của tôi thì nghe, không thích thì thôi”- Ngọc Đại kết luận.
Bạn nghĩ thế nào về “giao hợp”, về “phóng tinh”? (À quên, có lẽ phải tìm một từ “nhã” hơn cho phóng tinh và giao hợp).
Đó là một nhu cầu cơ bản của con người, như cơm ăn nước uống? Đó là một thứ sướng khoái, mà ai cũng như ai, từ vị tổng thống đến kẻ ăn mày? Hay đó là sự tục tĩu mà cứ nói ra là bị quy chụp thiếu tế nhị, nhạy cảm?
Thật khó giải thích câu chuyện nhân danh những phạm trù chung chung “thuần phong mỹ tục” để “luận tội”, rằng “tục tĩu” đối với một hành vi mang tính chất “bản năng gốc”, về một nhu cầu thiết yếu “không có điên liền” của con người.
Olympus Has Fallan là một bộ phim dán nhãn +18, do có tới 3 cảnh vị “anh hùng cứu nước” cũng “rút dao phập phát chết luôn” với những kẻ đã “ngã ngựa”, những kẻ thù mà người công an nhân dân trong văn nghệ Việt Nam, bất luận hoàn cảnh, thay vì “phập phát chết luôn”, hẳn sẽ gọi 115 cho đi cấp cứu. Ngọc Đại, hôm qua nói toẹt luôn rằng ông không xin phép xin phiếc gì hết, bởi xin cũng chẳng ai cho. Thì ra với cái nhãn +18, bọn tư bản giãy vẫn cho xem sự sáng tạo bằng biện pháp hạn chế đối tượng, còn “ta” thì cấm luôn, không nói nhiều.
Có một sự thất thủ cho rất rõ ràng. Sự thất thủ trong đầu óc những nhà quản lý. Văn nghệ phải bắt nguồn từ cuộc sống, nhưng cứ bắt văn nghệ phải “phản ánh đúng hiện thực” sẽ chỉ cho ra đời những… bộ phim tài liệu.
Rất lạ cho sự giãy đành đạch khi những điều bình thường thì coi là tục tĩu, còn những thứ đáng phải bình thường thì lại được thần thánh hóa. Hay con người trong nền văn nghệ của xã hội xã hội chủ nghĩa tuyệt đối tươi đẹp của chúng ta chỉ cầm tay nhau cũng có thể sinh em bé? Hay giao hợp thì không được phóng tinh?


1 nhận xét:

  1. Bài viết rất chuẩn, dù tác giả có vẻ còn muốn nói nhiều nữa.

    Trả lờiXóa